CÓ MỘT NGƯỜI
CÓ MỘT NGƯỜI
(Chẳng dám gọi người yêu)
Có một người, chẳng dám gọi người yêu
Chỉ lặng im, để lòng mình thương nhớ
Có một người, có duyên mà không nợ
Nên suốt đời, chẳng thể kết thành đôi
Có một người, đã tất cả vì tôi
Luôn lo lắng quan tâm và chia sẻ
Có một người, thích nằm nghe tôi kể
Chuyện buồn vui, bên bể khổ đời thường
Có một người, hiểu hết chuyện yêu đương
Đến bên tôi không hề cần danh phận
Có một người, kiếp tình duyên lận đận
Đã vì tôi, chấp nhận sống đơn côi
Người đi rồi, còn nổi nhớ trong tôi
Tim đau nhói, nỗi lòng đau quặn thắt
Hoàng hôn về, rồi nắng chiều vụt tắt
Hình bóng người, như nhốt chặt hồn ta
Dĩ vãng nào, rồi cũng sẽ phôi pha
Nhưng nỗi nhớ trong tôi là mãi mãi
Cũng có thể, sau này không gặp lại
Vẫn mong người, hạnh phúc ngập tràn đầy
Có khi nào, tâm trạng ngắm mây bay
Xin nhớ đến, cuộc tình xưa vụn vỡ
Có một người, đêm đêm thường rất nhớ
Muốn kể ai, chuyện nghiệt ngã cuộc đời
