"Sau khi chia tay người ta làm gì?
Xóa số điện thoại, chặn Facebook, xóa Zalo hay xóa toàn bộ những tấm ảnh được gọi là “cũ”?
Không phải, thật ra cái bạn nên xóa nhất chính là đoạn tình cảm đó. Sâu đậm đến thế, bạn có xóa những thứ kia cũng chẳng có ích gì. Chặn Facebook sau đó lại lặng lẽ tạo một tài khoản khác để xem hằng ngày họ làm gì, có nhớ mình không, có đau lòng không, có hối hận không. Suy cho cùng, tình cảm bắt đầu từ trái tim, vẫn là nên bắt đầu xóa từ trái tim mình trước.
Bạn tôi từng kể cô ấy có một người bạn, lần đó cô gái kia bị thất tình, mỗi ngày đều tìm bạn tôi kể khổ, khóc lóc. Cô ấy nói hằng ngày đều dùng tài khoản phụ vào trang cá nhân của anh ta, muốn xem anh ta như thế nào, có hối hận không, thế nhưng anh ta lại không đăng gì liên quan đến cô ấy cả, có phải anh ta không còn luyến tiếc gì tình cảm của hai người nữa hay không? Bạn tôi ban đầu cũng an ủi, sau đó nhiều lần như vậy bạn tôi quyết định không nhẹ nhàng khuyên bảo nữa. Cô ấy tải hơn chục tấm ảnh của anh ta về, mỗi ngày gửi đều đặn cho cô bạn mình xem rồi nói:
“Nhìn đi! Nhìn cho đã mắt vào! Nhìn đến khi nào ngấy thì thôi! Đã muốn nhìn thì công khai mà nhìn, cứ phải lén lén lút lút vậy thì chừng nào mới quên được? Sau này mỗi ngày tao đều gửi, gửi tới chừng nào mày quên được thằng đó thì thôi!”
Lúc đó tôi chỉ muốn giơ ngón tay cái lên cho cô bạn mình! Làm hay lắm! Dứt khoát lắm!
Tôi cảm thấy cách nhanh nhất để giải quyết vấn đề là đối diện chứ không phải trốn tránh. Xóa ảnh làm gì khi rõ ràng bạn có ngủ cũng nằm mơ thấy họ? Xóa số điện thoại làm gì khi bản thân có thể đọc lào lào nó? Chặn facebook làm gì rồi lại tạo tài khoản phụ vào theo dõi? Lại còn chưa nói, lúc xóa lòng bạn đau cỡ nào, khóc lóc thảm thương ra sao, cuối cùng đều là làm chuyện vô ích!
Tôi và bạn trai cũ hiện vẫn còn kết bạn Facebook, thỉnh thoảng lướt bảng tin thấy anh ấy, thỉnh thoảng tôi còn ấn like. Tôi nghĩ quan trọng là tình cảm đó bạn còn hay không chứ không phải Facebook còn kết bạn hay không, số điện thoại đó còn nhớ hay không. Lúc cảm thấy đau lòng thì cứ để bản thân đau lòng, đừng cố trốn tránh cảm xúc làm gì. Bạn trốn không thoát nổi đâu! Đến khi đau đủ rồi, thấy mệt rồi tự khắc bạn sẽ buông xuống.
Còn thương thì đừng chia tay, đã chia tay thì đừng thương nữa.
Thay vào đó hãy thương lấy mình!
Cre: Ying.Lys.
Ảnh: Lyn."
Cre: Chill Radio page

"[ TOPIC ] ĐƠN PHƯƠNG ĐAU KHỔ ĐẾN NHƯỜNG NÀO ?
______________
Đơn phương thích một người là chuyện vừa vĩ đại vừa bình thường. Em nóng lòng muốn nói cho mọi người biết em thích anh nhưng lại thân trọng trước mặt anh, không dám nhìn thẳng.
Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh. Nhưng phải khống chế tần suất và quy mô cuộc trò chuyện. Em tìm hiểu tất cả mạng xã hội của anh như một kẻ theo dõi. Nhớ rằng anh bị dị ứng với đào, thích uống rượu sake,... Nhớ sinh nhật của anh, nhưng lại không có thân phận thích hợp để nói với anh câu: Sinh nhật vui vẻ.
Em luôn tìm kiếm hi vọng ủng hộ tình yêu của mình trong phản ứng tinh tế của anh. Mỗi ngày đều muốn gần gũi với anh. Rồi lại tự nhủ bản thân: Tỉnh táo lên.
Đơn phương thích một người thực sự rất đau khổ. Lúc nhớ anh không được liên lạc. Lúc đau buồn cũng không được anh an ủi. Muốn nói rằng em thích anh nhưng lại sợ cuối cùng em trở nên xấu hổ. Cái gì cũng không biểu đạt, lại sợ anh không hiểu tâm ý của em.
Em từng đoán anh thích kiểu con gái như thế nào rồi muốn trở thành mẫu người anh thích. Em từng bí mật ghép chòm sao của chúng ta, vì điểm cao mà tự hào. An ủi bản thân rằng cho dù chúng ta không ở bên nhau thì cũng là trời sinh một cặp.
Em tìm tên của anh trên Baidu, muốn tìm thấy anh trong hàng trăm biệt hiệu giống nhau trên Weibo. Em nghe danh sách phát anh chia sẻ, ăn những món anh từng anh, mua quần áo nhãn hiệu anh thích,... Em muốn rút ngắn khoảng cách với anh ngay cả khi những điều này là vô ích.
Em từng hỏi anh trong mơ rằng: Anh có thể thử thích em không? Thật ra em cũng khá tốt.
Em cũng khóc với bạn bè khi say. Một bên khóc, một bên tiếp tục lặp lại tên anh. Em tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ, từng vô số lần mở hộp thoại trò chuyện của chúng ta rồi nhìn ngây ngốc hình đại diện của anh, lưu lại ảnh chụp màn hình lịch sừ trò chuyện, như đi bộ trên lớp băng mỏng cân nhắc xem em nên gửi cho anh biểu tượng cảm xúc nào...
Em từng thuyết phục bản thân vô số lần: Thôi bỏ đi, thích người khác đi. Nhưng lại vô số lần không thể không thích anh. Vộ nói rằng người càng trưởng thành càng hiểu rõ: Có một thứ tuyệt vời nhất trên thế giới gọi là không có được. Nhiều lúc an ủi bản thân: Em bởi vì không có được, không cam tâm nên mới thích anh. Nhưng em biết, dù cho không có được, em vẫn thích anh...
----------------------------------
Chúng ta vì thích một người mà có thể không tính toán thiệt hơn, cố gắng làm những việc hoang đường. Ta nghĩ rằng chỉ cần đối xử đặc biệt với họ thì họ sẽ thích ta mà lại không nghĩ rằng: Họ chưa từng để ý đến những điều đó hoặc cảm thấy phiền hà. Tưởng rằng những việc đó cảm động được họ, không ngờ lại chỉ cảm động bản thân.
• Nguồn: Bilibili
• Người dịch: Bạch Phi Uyên"
_____________
Cre: 9420 page

Gần đây, bạn nghe được câu nào đau lòng nhất?
“Nếu sau này em không yêu anh nữa, thì anh cũng sẽ chẳng giữ lại bất kì cách liên lạc nào, cả quãng đời sau này cũng sẽ không gặp lại.”
_______________________
"Tôi có một rào cản trong tim, chính là bản thân luôn cảm thấy vẫn còn dành rất nhiều tình cảm cho người. Thế nhưng trong lòng lại rõ ràng hơn ai hết, tôi và người chẳng hề có tương lai."
《好久以后》— 𝘳𝘶𝘢𝘯𝘢𝘯 𝘥𝘪̣𝘤𝘩
Cre: 9420 page

"Có bao giờ bạn cảm thấy tiếc nuối về một ai đó không?
______________
Có chứ.
Cậu ấy đã dạy tôi rất nhiều điều.
Dạy tôi biết thế nào là tự tin, phép tắc, tầm nhìn.
Cả thanh xuân của tôi toàn là bóng dáng cậu ấy.
Rõ ràng chúng tôi bằng tuổi nhau, nhưng cậu ấy có cái nhìn cực kì thấu đáo trong tất cả mọi chuyện, thấu đáo hơn tôi rất nhiều, có khi thấu đáo hơn cả những người xung quanh.
Tôi cứ kiếm tìm theo bước chân cậu ấy, qua những nỗi khó khăn trắc trở cũng đã học được cách nhìn người, thế nào là hiểu chuyện, học được cách nhìn xa hơn về tương lai phía trước。
Đợi đến khi tôi đón nhận thế giới này với một tâm thế sẳn sàng nhất, thì chúng tôi đã đi cách xa nhau hơn trên mỗi con đường của riêng mình.
Tôi đã từng nghĩ rằng sẽ níu kéo cậu ấy, nhưng mà khoảng cách giữa người với người không phải chỉ cần đôi ba câu nói thì có thể xóa nhòa.
Cho đến ngày kia, thầy chúng tôi giảng về Lan Đình Tập Tự của Vương Hi Chi
Có câu “Cảnh người đổi thay, tình theo cảnh đổi”
Trong khoảnh khắc đó tôi như đã hiểu ra...
...
Hôm nay bỗng nhiên nhắc về cậu ấy, tôi thấy đau lòng quá.
Dường như trong dòng chảy thời gian chúng ta gặp được người bạn ăn ý nhất, cuộc gặp gỡ đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi, rồi đường ai nấy đi.
Tiếc nuối chính là như vậy."
Cre: 9420 page

"Nắng cũng giống như đời người: có bình minh, chiều tà, hoàng hôn. Ngày xưa tôi vẫn nghĩ mưa buồn. Bây giờ tôi mới biết nắng còn buồn hơn mưa."
- Trịnh Công Sơn

"Tình cảm của anh đối với cô ấy, thực ra không khác gì tình cảm dành cho một cuốn sách có bìa đẹp. Thích thì thích đấy, nhưng chưa từng mở ra xem."
(Thầm yêu, Quất sinh Hoài Nam | Bát Nguyệt Trường An)

"Một người bạn vừa chia tay có nói với tôi thế này: Thật ra khi yêu nhau, sẽ có một khoảng thời gian chúng ta bắt đầu cảm thấy điều gì đó không ổn trong mối quan hệ. Nhưng đến sau cùng, có nhiều người vẫn bên nhau dù cho họ có cảm thấy rất không ổn. Là bởi vì họ chấp nhận và cùng nhau vượt qua. Là cùng nhau, chứ không phải một mình chống chọi lại vấn đề. Nếu nó thật sự kết thúc, thì chỉ có thể họ yêu ta chưa đủ, hoặc vì họ thật sự đã hết yêu. Nếu tình yêu vẫn tồn tại mãnh liệt, thì dù là bao nhiêu cái không ổn đi chăng nữa, đến sau cùng họ vẫn tìm về bàn tay của ta để nắm lấy và đưa chúng ta cùng vượt qua. Không có thứ tình yêu nào là suôn sẻ cả, đến cuối cùng vẫn là tình yêu dành cho nhau có đủ lớn hay không."
(Nguồn: Vanvietbooks Page (Từ legendhh))
