본문 바로가기

카테고리 없음

Hospital playlist

"Hospital playlist, những thước phim đưa tôi về qua đôi ba kí ức tuổi trẻ cùng với những "giấc mơ dở dang" ấy. Ở những giây phút đầu tiên ấy,hình ảnh bệnh viện, hình ảnh kí kết từ bỏ quyền thừa kế.... tôi đã những tưởng bộ phim lại xoay quanh các mô típ khá quen thuộc,về những người thầy y đức đầy nhiệt huyết đầy chân thành , về sự tranh giành đấu đá tài sản các thể loại mà tôi đã có chút nhàm chán, nhưng cứ cố gắng...cố gắng ...rồi cố gắng tôi như bị thu hút vào cái sự nhẹ nhàng tinh tế, lặng lẽ giản đơn của mọi thứ trong cuộc sống này, tình yêu, tình bạn, sự nghiệp ,sở thích hay ngay cả ước mơ đều rất đáng "mơ". Tôi thích cái cách Gyeolwoon luôn im lặng trước mọi thứ xung quanh mình, nhưng lại thể hiện rõ sự quan tâm Jungwon qua Ikjun, thích cái sự dễ thương khi cô ấy vừa điềm tĩn nghe chuyện vừa cắn những miếng thật to hamburger vừa phồng má thừa nhận về first kiss khiến cô bạn đồng nghiệp vừa ngượng vừa ngơ, thích cái cách cô ấy cứ vô tư xử những gói bánh chocolate giữa cuộc họp rồi bỗng dưng giật mình xuýt mắc nghẹn bởi cánh tay Jungwon "lặng lẽ như không" rút tiếp chiếc bánh ở phía mình đặt về bên Gyeolwool, giây phút cô ấy từ từ lấy chiếc bánh ấy bỏ vào bên túi áo có lẽ hạnh phúc như cơn mưa rào giữa trưa hè bỏng rát vậy, với những ai đã từng yêu đơn phương có lẽ đều sẽ hiểu cái cảm giác của Gyeolwoon nhìn thấy tin nhắn của Jungwon nơi giường bệnh, vừa hy vọng vừa hạnh phúc và cũng vừa chênh vênh với thực tại. Tôi thích cái cách những cánh chim bay xuất hiện nơi đôi tay Iksun, cũng thích cái cách cô ấy đếm những lần Junwan vào thăm bệnh, tôi không hiểu tình yêu đó bắt đầu từ đâu hay từ khi nào, nhưng tình yêu ai đó khiến trái tim ta xao xuyến cũng có đôi khi lặng lẽ như thế. Tình yêu của những cơn mưa rào có ai đó xuất hiện cùng nơi ta hiện hữu... lời tỏ tình chưa kịp nói đã bị ngăn lại, lời tỏ tình đầu tiên một thời ngây ngô bị chối từ,và cả lời tỏ tình cất giấu thật sâu trong tim mình nơi cánh thiệp nằm im dưới thùng rác... vì tình bạn ấy đáng trân trọng hơn bao giờ hết. Có lẽ ai xem Hospital Playlist cũng sẽ đều một lần mơ ước về tình bạn ấy,tình bạn của những con người tất bật với cuộc sống ở tuổi sắp tứ tuần hay tình bạn sáu mươi lăm năm của những con người thảnh thơi tận hưởng sau những tháng năm dài trải nghiệm cuộc sống. Một người hiểu đủ rõ về ta ngay cả khi không cần nói, đủ sức chịu đựng để lắng nghe mọi thứ trong cuộc sống này chứ không phải nghe tai này bỏ tai kia, một người với những thứ rất giản đơn như đôi ba câu chào hỏi sáng sớm, những bữa cơm vội cùng nhau và bên nhau những lúc người kia thật sự cần. Tình bạn của những người trưởng thành...vẫn lí lắc đáng yêu như cái cách mẹ-chú Jungwon chơi mafia, vẫn hồn nhiên cãi nhau chí choé như con trẻ rồi phì cười như lúc cô ấy quên rằng mình đã đi taxi đến.... Những tình bạn giản đơn mà lại rất khó kiếm tìm, vì chúng ta hay biện minh rằng cuộc sống này bộn bề quá không đủ thời gian để có thể quan tâm tới nhau nữa. Tôi đã từng rất thích câu nói trong While you're sleeping rằng, Thứ mình yêu thích nhất hãy làm nó như một công việc thứ hai, còn thứ mình muốn làm kế tiếp đó hãy xem nó như công việc chính, để áp lực cuộc sống không làm cho thú vui của mình trở thành gánh nặng ,tôi cũng đã từng rất muốn làm một công việc nào đó nơi miền quê an bình với nhiệt huyết và tấm chân tình của mình như Songhwa, bỗng nhận ra rằng những ánh đèn neon rực rỡ của thành phố cũng có thể trở thành niềm yêu thích say mê đến vậy. Tôi không biết công việc ấy của 5 người họ có thật sự là những gì họ muốn làm như ước mơ hay không, chỉ thấy rằng có lẽ họ bằng lòng với nó. Làm một công việc ta yêu thích sẽ không khiến ta phải oằn mình qua lại  cùng ý nghĩ chưa ra khỏi nhà đã muốn nghỉ việc mỗi sớm mai, sẽ không thấy thời gian trong ngày đếm từng giây cũng sẽ thấy sao nó trôi qua thật chậm, cũng sẽ không thấy chênh vênh ta đang làm vì điều gì giữa cuộc sống này. Nếu không được như vậy, tôi cũng muốn đủ yêu thương bản thân mình, đưa tôi đi đây đó một chút ngắm nhìn thiên nhiên tận hưởng không khí trong lành như Songhwa, chụp thật nhiều ảnh đẹp lưu giữ miền ký ức cho riêng mình như chú Jungwon hay Ikjun, cũng muốn đàn hát cho riêng mình những bản tình ca bất hủ như chính tuổi thanh xuân ấy, nhẹ nhàng hoà mình trong những thanh âm xúc cảm của tuổi trẻ qua đi, của tuổi trưởng thành tất bật nhưng đủ thời gian để nghỉ ngơi vài ba phút. Tôi chưa bao giờ hết ước mơ về những nét vẽ, những câu chữ, những lời ca hay những chiếc ảnh từ đôi bàn tay mình...chỉ bởi vì tôi không muốn mình quên đi những ký ức đẹp. Sống đơn giản và hạnh phúc .....có khó quá không giữa cuộc sống này."
( M 200419)