본문 바로가기

카테고리 없음

Chỉ là em rất nhớ anh

❄️CHỈ LÀ ĐÔI LÚC ANH RẤT NHỚ EM ..."❄️❄️

❄️"Em cũng rất nhớ anh. Anh có những bộn bề lo toan của cuộc sống, em cũng vậy, thế nên chúng ta chẳng thể cứ thế mà bỏ đi tất cả giữa cuộc sống này để mà có thể đến bên nhau được. Anh có yêu em không? Thật ra tận sâu trong tâm trí em vẫn muốn nghe câu trả lời đó, dù vẫn biết rằng những lời anh nói lúc trước cũng có khi là không yêu em rồi đó thôi, mà em cứ cố chấp muốn nghe câu nói "có" từ một người không yêu mình sao. Anh và em, chúng ta đều ổn khi đi qua những năm tháng không có nhau đó, dù có lúc em nhớ anh đến điên lên mất, chỉ muốn ký ức đó hoặc em nên biến mất thì nỗi nhớ về anh mới biến mất được, nhưng suy cho cùng thì em cũng đã ổn cho tới tận giây phút này đó thôi, còn anh, quên em rồi, quên luôn cả những ký ức có em từ lâu rồi nên vẫn hạnh phúc và bằng lòng bên người khác đó thì có lẽ ổn hơn bao giờ hết rồi anh nhỉ. Giọng nói của anh, vòng tay của anh, bóng hình của anh ...em vẫn nhớ đến thiết tha mà chẳng thể nói cùng ai. Em biết anh đối xử không tốt với em, tất cả người quen bạn bè của chúng ta cũng sẽ không muốn em nhớ thương anh như một người không dành cho em nữa, nên họ cũng sẽ không quan tâm anh có phải người tốt hay không nữa, nên tình yêu đó em cứ giữ trong tim mình mà chẳng thể giải bày cùng ai, vì ai cũng có cuộc sống mệt mỏi của riêng mình, em cũng không nên khiến người khác thêm mệt mỏi vì chuyện của mình,mà cho dù có nói ra một trăm lần thì một ngàn lần họ cũng sẽ ngăn em lại, dẫu cho ngày xưa ấn tượng về anh có tốt mấy thì nó cũng đã bị xấu đi sau những ngày mưa bão đó rồi, vậy nên có lúc em thấy cô đơn lạc lõng quá giữa thế gian này. Em muốn thể hiện tình yêu này với anh, dù anh không yêu em cũng được, nhưng rồi em lại sợ những ngày không có anh,em cũng sợ những ngày chúng ta rơi vào lặng im mà thật ra chỉ là do em kìm lòng lại chứ chẳng phải không còn gì để nói, những ngày như thế cảm giác như chẳng thể nào chịu đựng nổi anh có biết không, sẽ nhức đầu đến muốn đập vỡ cho nổ tung, sẽ bức bối khó chịu mà chẳng thể làm gì cho khuây khỏa cả. Những ngày này thành phố đầy những biến động, em cũng muốn hỏi thăm anh vài ba câu, nhưng như thế để làm gì anh nhỉ. Thật lạ kỳ là nỗi nhớ trong em sao có thể cứ lặp đi lặp lại suốt hai mươi bốn giờ như thế được nhỉ. Duyên nợ của chúng ta, với anh không là gì cả, nhưng với em sao mỏi mệt quá. Anh không yêu em, không nhớ em, ngay cả khi con nhỏ đó xuất hiện thì tình bạn anh dành cho em sao có vẻ dè dặt đến bất thường như thế, thật buồn, anh như vậy chẳng phải ác với em quá sao. Em và anh, cho dù ở dưới cùng một bầu trời hay khác thành phố thì anh cũng không phải người sẽ vì em mà chẳng ngại mưa ngại gió đến gặp em, em biết vậy rồi mà nghĩ đến vẫn thấy buồn vì một người không yêu em...."❄️❄️
T.A (TXMN)

❄️"Ừ thì đôi khi anh nghĩ một mình cũng ổn. Giữa những tòa cao ốc này anh sẽ chẳng phải cô đơn, dù thân hình lọt thỏm giữa chiều cao của nhiều thứ xung quanh, dù cho kí ức chạy dọc cơ thể và lan tràn qua nhiều con phố.
Chí ít anh vẫn còn thấy ấm hơi người, mặc chúng chẳng thể ủ ấp nhiều thứ lạnh lẽo chôn sâu. Ngày em rời xa mang tim anh chôn dưới tầng sâu nhất, rồi lấy chìa khóa đi khỏi thành phố này. Như thể anh chỉ thuộc về em, và tình yêu này không thể dành cho ai khác.

Dần dà anh vui vẻ trở thành người cô độc nhất thế gian. Mang nỗi nhớ lấp vào nơi con tim đã mất, bởi thế nên chẳng thể quên, dù có những thứ người ta muốn quên đi nhất. Đôi khi là một cái tên, một ngày hẹn, một dãy số không đầu không cuối. Người ta cũng như anh, ước mình được quên để không còn khổ đau thêm nữa.

Rồi thì anh thấy một mình cũng ổn thôi. Đi ngang quán vắng, ghé vội lấp đầy chiếc bụng rỗng. Mỗi sáng châm điếu thuốc ở quán cà phê cóc trước nhà. Đêm về đọc sách. Thi thoảng có những buổi chiều tan tầm chạy xe qua khu người hoa, hít cái mùi thuốc bắc anh thường hay mê mẩn.
Thành phố này vẫn có nhiều hơi ấm đấy thôi. Nhưng sao chẳng ấm nổi mình? Thành phố này vẫn nhiều người đấy thôi. Mà em nơi nào anh tìm hoài chẳng thấy?

Rồi chúng ta cũng sẽ ổn, anh ổn, em ổn, mọi người ổn. Anh cũng sẽ quen với cuộc sống đơn độc mỗi ngày.

Chỉ là đôi lúc anh rất nhớ em, rất muốn được nghe giọng em.."❄️❄️

---
🌿 Trích "Buồn treo góc tủ chuyện cũ phai mờ" - Sad Boy With Phone
Cr: Deepbooks page