본문 바로가기

카테고리 없음

ĐỪNG NHỚ ANH TA NỮA

❄️ "Tôi vẫn cứ muốn nghe giọng nói ấy, dù chẳng biết nói gì.... Tôi vẫn thường hay nhìn cái tích xanh hiện ngay góc avatar của messenger, ừ...để biết người ấy vẫn ở đó, cũng chẳng biết để làm gì, tôi rất muốn chặn block luôn cho rồi, mà bạn tôi bảo lớn rồi còn làm ba cái trò con nít đó, thế rồi tôi cứ để im vậy ,như một cách "bình thản đối diện nhẹ nhàng bước qua" chăng..."❄️

❄️"ĐỪNG NHỚ, CŨNG ĐỪNG ĐỢI ANH TA NỮA!

Khi nghe nhạc, tôi đọc được một đoạn đối thoại như sau:

“Bạn đã quên anh ta chưa?”

“Tôi quên rồi.”

“Nhưng tôi còn chưa nói là ai mà?”

Đôi khi, có một người trú ngụ trong tim chúng ta giống như một cái gai, nhưng đâm vào quá lâu, liền trở thành vết sẹo. Tên của anh ta giống như được trói chặt vào bạn bằng sợi dây thừng, nói tới bất cứ thứ gì liên quan đến chuyện đã từng, bạn đều sẽ bất giác nhớ đến anh ta.

Mùi vị nhớ nhung một người là khi nhìn mây thì mây là anh ta, khi nghe nhạc, bài hát là anh ta, anh ta giống như không khí bao quanh bạn, nhưng bạn cố gắng thế nào cũng không tìm thấy sự tồn tại của anh ta.

Cảm giác này luôn khiến con người ta phải chịu giày vò, bạn không có cách nào thực sự buông bỏ được, cũng không làm thế nào để nắm được tay anh ta, giống như có người nói: “Bạn càng hạ quyết tâm để quên thì sẽ càng nhớ, vì quyết tâm không nhớ nhung chính là nhớ nhung.”

Mọi người thường nói cầm lên được thì cũng buông xuống được, nhưng thường phần lớn là cầm không được mà buông không nỡ. Tôi từng nhìn thấy cô gái khóc lóc ầm ĩ khi xem phim, gặp chàng trai đi mua rượu giữa đêm, từng chứng kiến rất nhiều người vì chuyện tình cảm mà buồn khổ, cũng an ủi rất nhiều người đã dốc bầu tâm sự với tôi.

Nỗi buồn của mỗi người đều có lý do riêng, yêu mà không có được, hoặc không trân trọng. Có quá nhiều chuyện chia tay, đánh mất một cách vô lý, đều có nguyên nhân và nỗi khổ tâm không giống nhau. Nhưng bạn phải tin rằng, thời khắc bạn cảm thấy thảm hại tồi tệ nhất chính là lúc bạn không quên nổi anh ta.

Thực sự buông tay, không phải là gióng trống khua chiêng tuyên bố bạn phải rời bỏ anh ta. Khi bạn thực sự muốn rời bỏ, bạn sẽ không nói với toàn thế giới, mà sẽ lặng lẽ đóng cánh cửa hướng về phía anh ta lại, sau đó âm thầm ra đi.

Buông bỏ một người là chuyện vô cùng khó khăn, càng sâu sắc càng khó quên. Cho đến một ngày, khi bạn lại nghe thấy giọng nói của anh ta, không cảm thấy trái tim lỡ nhịp; nghe thấy chuyện liên quan đến anh ta, sẽ không băn khoăn mò đoán. Đợi đến khi hai người gặp lại chỉ giống như bạn cũ, trong tim bạn không còn gợn sóng, chỉ còn nụ cười nhàn nhạt trên môi. Nói tạm biệt sẽ không đỏ mặt, cũng không phải rướm lệ, giữa hai người không cần phải có bất cứ sự hoài niệm nào. Đây có lẽ chính là buông bỏ thực sự.

— Thế giới nợ tôi một người là bạn | Tiểu Quán Trưởng"❄️
Cr: Vanvietbooks's Page